Có rất nhiều bài viết nói về sự trì hoãn. Có nhiều câu chuyện được chia sẻ, và nhiều lời cảnh báo về thời gian. Mỗi lần đọc xong, bạn nhận ra mình đang lãng phí thời gian của bản thân, bạn sẽ ngồi bật dậy và chấn chỉnh lại tinh thần… trong một lúc. Hoặc nhiều hơn là khoảng vài ngày. Sau đó, mọi thứ lại trở về như cũ. Bản kế hoạch dang dở trở về nơi góc phòng, và bạn trở về với sự nuông chiều bản thân. Và trong khi mọi thứ quay trở về quỹ đạo của nó như thế, chỉ có thời gian là tiếp tục trôi.
Mình ngừng việc trì hoãn bằng cách nào?
Bằng hậu quả.
Nghe có vẻ nghiệt ngã quá, nhưng đúng là chỉ có khi trải qua rồi, và nhận được cái giá của việc trì hoãn rồi, mình mới sáng mắt ra. Những bài viết truyền cảm hứng mình đọc, dù có hay tới mấy, có đúng tới mấy, mình cũng chỉ lên dây cót được vài ba hôm. Rồi mình lại lười.
Câu chuyện của mình chỉ là một câu chuyện nhỏ, đối với vài người thì nó trở nên thật ngớ ngẩn. Nhưng đối với mình, nó là đánh thức mình dậy khỏi sự lãng quên của thời gian.
Chuyện là mình có một chiếc điện thoại được gần năm tuổi rưỡi. Dì tặng mình năm 2018, đến giờ nó đã cũ lắm rồi, cũ đến mức lúc đang ngủ mình cũng mơ tới chuyện mua điện thoại mới mà chưa được. Mình làm đủ thứ trên cái điện thoại chập chờn ấy: soạn bài, viết bài, thậm chí mình còn hành nó đến mức ngốn cho nó một đống ảnh và video, rồi chỉnh qua chỉnh lại. Rồi hồi cuối tuần vừa rồi, mình được đi chơi ở thành phố biển, một thành phố du lịch rất lớn, và đẹp. Đó là lần đầu mình được ngắm nhìn biển ở một khoảng cách gần đến thế, lần đầu mình được ghé thăm toà lâu đài đã tồn tại từ thời chiến, và rất nhiều lần đầu khác. Hôm ấy mình thậm chí phải xóa cả mấy ứng dụng như Facebook và Messenger đi để có đủ dung lượng mà lưu giữ tất cả những khoảnh khắc ấy.
Cú trở mình ngoạn mục của thời gian
Xong rồi đến lúc về nhà được vài hôm, mình cứ định bụng lôi máy tính ra để tải ảnh lên, rồi mình cũng cứ “thôi để tí nữa”
Đến lúc tí nữa thì điện thoại mình tự nhiên ngỏm mất. Mang ra hàng mất mấy ngày cũng không sửa được. Và, mình mất toàn bộ số kỉ niệm mà mình rong ruổi ở thành phố ấy, toàn bộ những kỷ niệm mà mình lần đầu chứng kiến. Mình chưa kịp khoe cho bố mẹ nữa, và kể cả lần sau có đến thêm, mình vĩnh viễn không bao giờ tìm lại được cảm giác ấy.
Sau hôm đấy thì mình bắt đầu dằn vặt bản thân. Mình tìm đủ mọi cách để lấy được ảnh trong máy ra, nhưng chẳng cách nào có hiệu quả. Mình buồn mất vài ngày, và tất cả những gì mình có thể nghĩ chỉ là “tại sao lúc đấy không ngồi dậy mà tải lên máy tính luôn?”, “có mất bao nhiêu thời gian đâu mà không làm”, “vậy là kế hoạch làm truyền thông tháng 2 phải mất công làm lại nữa rồi”, “biển đẹp như vậy còn chưa được khoe với bố mẹ nữa”…
Sao mình lại kể chuyện này?
Vì các bạn đang trong giai đoạn quan trọng. Chuyện của mình là chuyện nhỏ, các bạn thi đại học là chuyện lớn. Mình không có bất cứ cách nào để ngưng việc trì hoãn lại, ngoài việc những suy nghĩ liên tục dằn vặt trong đầu mình. Sự dằn vặt làm đầu óc mình tỉnh táo, sự hối hận thôi thúc mình tự giác và chủ động.
Và vì mình không muốn các bạn phải rơi vào trạng thái giống như mình, vì mình chỉ mất vài tiếng để lên xe đến đó một lần nữa, mất một tuần để làm lại kế hoạch truyền thông, còn các bạn, nếu trì hoãn, có thể sẽ phải chờ thêm một năm nếu muốn bắt đầu lại cuộc đua.
Tất nhiên một năm thì không dài, chẳng mấy mà hết. Nhưng nó không hề ngắn. Nếu bây giờ còn vẫn còn đang nuông chiều bản thân, vẫn còn để sự trì hoãn làm tảng đá chắn ngang đường đua của bạn, hãy nghĩ đến sự dằn vặt mà bạn có thể phải chịu. Một năm tới, mỗi một ngày trôi qua lại tự dằn vặt thêm một ngày, bạn thực sự có thể chịu đựng và vượt qua ba trăm sáu mươi lăm ngày như thế không?
Và mình tin là giờ bạn đã tìm ra giải pháp rồi đấy. VnEdu Tra cứu điểm chúc các bạn học tốt, thuận lợi vươt qua kỳ thi!